U.S. Investment
CÔNG TY ĐẦU TƯ MỸ - USI
Công ty TNHH Đầu Tư Mỹ
Hotline: 0909 39 69 99

Tin tức

Tin tức

Nỗi nhớ Sài Gòn

Đầu tư mỹ - Trong cuộc sống có nhiều chuyện mình muốn nói với ai đó, nhưng lại không thể nói trực tiếp được. Không nói được với nhau thì hãy viết cho nhau. Âu đó cũng là cơ hội để giải tỏa những tâm tư, những nỗi niềm. 

Nỗi nhớ Sài Gòn
Ảnh: minh họa

Tối Thứ Bảy, đi coi show của Hà Anh Tuấn tại Saigon Performing Arts Center.
 
Nghe Hà Anh Tuấn và Khánh Ly hát “Em còn nhớ hay em đã quên” mà bỗng dưng cay mắt. Phần thì lời bài hát, phần thì những hình ảnh của một Sài Gòn xưa cũ hiện trên màn hình sân khấu.
 
Nhớ Sài Gòn, nhớ quá!
 
Nhiều người bảo chả bao giờ muốn về Sài Gòn, bởi chẳng còn gì của ngày xưa.
 
Tôi không nghĩ vậy. Sài Gòn vẫn mãi là Sài Gòn, trong tim mình, lẩn khuất đâu đó, và chỉ cần một vô tình thổi đến, là kỷ niệm ùa về, quẫy đạp, chơi vơi.
 
Tôi nhìn hình ảnh một chị bán hàng rong, với nón lá, với ghế tre. Và thấy mình ngồi đâu đó quanh đôi quang gánh ấy, xì xụp húp tô bún riêu nhiều bún không nhiều nhưn, hay đang múc từng muỗng sương sa trong cái chén nhôm lạnh ngắt, nhỏ xíu, hay đang thổi từng muỗng cháo đậu đỏ nước cốt dừa nghi ngút khói trong cái tô đá cũ mèm, mẻ cạnh...
 
Tôi nhìn hình ảnh những thiếu nữ đạp xe trên phố, áo dài nón lá. Và như thấy mình cùng bạn bè của thời áo trắng. Cũng xe đạp, cũng áo dài, nhưng không nón lá, cũng song hành đạp cùng nhau, cùng tíu tít nói cười. Đôi khi bỗng trở nên dịu dàng, cứ cắm đầu mải miết đạp, vì một đứa bạn trai cùng lớp bỗng dưng cứ chạy song đôi...
 
Tôi nhìn hình ảnh cặp tình nhân chở nhau trên chiếc Velosolex. Và nhớ mình, của thuở tình đầu. Không Velosolex, chỉ có Honda cũ, dưới trời mưa, trùm chung chiếc áo poncho, mặc gió, mặc rét, mặc đường ngập nước, mặc xe tắt máy, mặc môi run, và tay lạnh, chỉ nghe lòng ấm áp, tràn bờ những yêu thương...
 
Tôi lớn lên giữa một vùng ven Sài Gòn, không nhiều nhà cao, không nhiều biệt thự. Tôi quen với một Sài Gòn huyên náo từ lúc hừng đông và Sài Gòn vắng lặng rất ngắn khi đêm đến muộn.
 
Tôi quen với tiếng lách cách của những người dọn hàng bán xóm. Quen với tiếng xe lam, tiếng xe ba gác máy huỳnh huỵch nhả pô nhả khói. Quen với những ngọn đèn dầu của nhiều đêm mất điện. Quen cả với tiếng côn trùng rả rít chẳng khác chi một vùng quê.
 
Sài Gòn của những buổi trưa đón xe bus đến trường, chen chúc trong đủ lớp người dân.
 
Sài Gòn của những ngày hết tiền, phải lội bộ về dọc con đường Hùng Vương, ngang Phú Lâm, ngang Mũi Tàu.
 
Sài Gòn của những quán chè đêm, của lách tách tiếng khua mời tô hủ tíu gõ
 
Sài Gòn của những chợ chồm hổm, dăm mớ cá, vài rổ rau, ít lạng thịt
 
Sài Gòn của một tuổi thơ hồn nhiên, của thời thiếu nữ lãng đãng, của quãng đời biết mộng, biết mơ...
 
Sài Gòn có những bạn bè, của những đêm ngồi cùng nhau ôm đàn, cùng hát, cùng nói, cùng cười. Và ăn kem “ký”
 
Sài Gòn hoa lệ. Sài Gòn ngọc ngà. Không có trong tôi.
 
Có lẽ vậy mà Sài Gòn vẫn khiến tôi nhớ. Nhớ nhiều, như một phần đời khốn khó không quên.

Ngọc Lan - Người Việt Online

Bạn cần biết thêm chi tiết? Vui lòng ĐẶT CÂU HỎI, hoặc liên lạc trực tiếp với chúng tôi qua hotline +84 (0) 909 39 69 99 để được tư vấn.